Nam Trân
Năm 1954, Hiêp định Genéve chia cắt đất nước thành 2 miền. Lấy vĩ tuyến 17 làm ranh giới. Bộ Tổng Ủy Viên quyết định tài sản vẫn để lại tại Hội quán Hàng Trống - Hà Nội, riêng số tiền 110.000đ là tiền lời ở rạp chiếu bóng Lửa Hồng thì lệnh cho cụ Nguyễn Bá Thảo thủ quĩ trao cho Trưởng Lê Bằng, Châu trưởng Châu Thăng Long 30.000đ để chi dùng trong Châu, số tiền còn lại là 80.000đ, chuyển vào Nam.
Hơn nửa triệu người đã di cư vào các tỉnh ở miền Nam vẩn không thấy bóng dáng cụ Thảo đâu cả. Coi như số tiền nầy đã mất. Hội quán tạm đặt tại Huế... ở nhà số 1 đường Bộ Tham (đây là Nha Xã Hội Trung phần Việt Nam do Trưởng Tôn Thât Dương Vân làm giám đốc). Hôm nọ hội đồng trung ương họp tại Hội quán gồm các trưởng:
- Cụ Lâm Toại Hội trưởng
- Tôn Thất Dương Vân Tổng Ủy Viên
- Trần Điền Ủy ngành Tráng
- Tôn Thất Đông Ủy viên Ngành Thiếu
- Bùi Ngươn Khánh Ủy viên ngoại ngạch Bộ TUV
- Nguyễn Thúc Toản
- Lê Cảnh Đạm
- Lê Văn Ngoạn
- Nguyễn Xuân Đê Đạo Trưởng Thừa Thiên
Đột nhiên cụ Nguyễn Bá Thảo lửng thửng đi vào. Mừng mừng tủi tủi cụ trao trả 80.000đ tiền quỹ. Buồn ngủ gặp chiếu manh, các trưởng bèn dùng tiền này xây dựng một ngôi nhà thật lớn ở địa điểm thật lý tưởng; mặt tiền là đường Bộ Học (sau đổi thành là Hùng Vương, bây giờ là đường Nguyễn Chí Diểu) bên trái là sân bóng đá Thành Nội, bên phải là ty Lao Động đằng sau là sân bóng rổ. Được mảnh đất hết sẩy nầy là nhờ Đạo trưởng Nguyễn Xuân Đê đương chức Trưởng ty Điền Địa Thừa Thiên. Trưởng Tôn Thất Đông, Châu trưởng Châu Hải Trung phụ trách tổng quát, Trưởng Lê Văn Ngoạn lo việc xây dựng, chị Nguyễn thị Xuân Lan làm thủ quỹ.
Ý định ban đầu là xây dựng Hội quán mà thôi, không
hiểu vì sao lại biến thành rạp chiếu bóng nên chi phí tăng lên rất nhiều so với
dự trù, xây bức tường trắng làm màn ảnh đại vĩ tuyến, đàng sau xây chuồng cu
làm chỗ chiếu phim, phía trước có 2 cửa. Tóm tắt đây là một rạp chiếu bóng kỳ dị
nhất thế giới, với hai hàng cửa bên hông, trần nhà thì làm bằng vải lều quân đội,
ghế xếp với mặt ghế chỉ bằng quyển tập, nền nhà bằng phẳng nên người ngồi trước
che người ngồi sau không xem được.
Tráng đoàn Bạch Đằng lo phần quảng cáo bằng xe
Lambretta, xe ngựa, trên có thổ địa làm trò, đánh chiêng, khua mỏ phát kẹo thèo
lèo. Tráng đoàn Trường Sơn lãnh phần bán vé, soát vé, trật tự; anh Kiến Nghịch
Hồ Ngọc làm quản lý lo thuê Phim, chiếu phim và vệ sinh sau mỗi xuất chiếu.
Mấy suất đầu bán hết vé, tiền vô như nước lũ. Nhưng
sự cố đã xảy ra, trẻ con nhanh lắm, chỉ vài đứa mua vé, khi phim bắt đầu chiếu
thì chúng rút chố't mở hết các cửa sổ hai bên ở ngoài ào vào, nhảy vào có trời
mà cản nổi, trẻ lớn hơn thì không cần vào, chỉ đứng dựa tường vừa hóng mát vừa
xem phim. Thế là thất thu, có xuất chỉ bán được mấy chục vé cho Sói con. Chuyện
đóng cửa rạp là đương nhiên.
Thật đau buồn, và đau buồn nhất là Trưởng Cò Yêu Đời với số nợ như chúa chổm. Lo lắng nên ông Cò bệnh liệt gường, Trưởng Hoàng Tường (Sư Tử Từ Bi) có dịp vào Saigon liền ghé Hội quán gặp Trưởng Tổng Ủy Viên Huỳnh Văn Diệp trình bày về tình trạng sức khỏe của Trưởng Cò Yêu Đời. Trưởng Diệp hết sức ái ngại nên gửi thư ngay ra Huế cho Trưởng Đông số' tiền lớn và viết kèm một bức thư yêu cầu chỉ gửi vào biên nhận là được, không cần chứng từ rườm rà lôi thôi. Trưởng Cò mừng rỡ và hết bệnh, vội thanh toán ngay cho chủ nợ ngoài HĐ, còn anh em HĐ thì xin khất nợ, trả sau.
Hôm nay, những chủ nợ cùng một số' trưởng ở Huế họp
mặt tại rạp Lửa Hồng. Sau một giờ họp kín các trưởng cho người sang mời trưởng
Đông (nhà cách hội quán 400 mét).
Trưởng Đông vội đến, không khí đằng đằng, các chủ nợ
mặt mày nghiêm nghị . Trưởng Cò chột dạ ngồi xuống một cái ghế để sẵn, tức thì
một lão trưởng lên tiếng:
- Hôm
nay chúng tôi mời anh đến đây để yêu cầu anh cho biết số' tiền anh còn nợ chúng
tôi, khi nào anh mới trả?
Trưởng Đông nhỏ nhẹ:
- Cháo
nóng thì phải húp quanh, nợ thì trả dần. Vừa rồi tôi có viết thư vào Saigon xin
giúp đỡ để thanh toán tiền nợ cho các anh. Các ảnh trả lời Hội không có tiền đề
nghị bán rạp chiếu bóng Lửa Hồng. Tôi nghĩ rằng ngôi nhà nầy chúng ta bỏ bao
nhiêu công sức mới làm được nay bán đi thì tiếc quá... Xin các anh thư thả cho.
Một trưởng thương gia nói:
- Tôi là
thương gia, tiền để trong nhà là tiền chửa, tiền ra khỏi cửa là tiền đẻ. Đã bao
năm rồi chẳng đẻ được xu nào. Thư thả để anh trả, nhưng thư thả đến khi nào
đây.
Trưởng Đông nói:
- Xin
các anh yên tâm, tôi đã có kế hoạch rồi: Tôi là giáo viên lại đông con, lương
tháng nào tiêu hết tháng đó chẳng tích lũy được gì ngoài ngôi nhà xưa mà gia
đình đang ở. Tôi sẽ bán nó đi, ắt hẳn sẽ có tiền thanh toán cho các anh.
Không khí chùng hẳn xuống các trưởng lặng lẻ nhìn
nhau, bổng một lão trưởng đứng phắt dậy nói:
- Ý kiến của anh sai quấy quá: Việc xây dựng rạp Lửa
Hồng quá trớn là lỗi tại chúng ta, chúng ta phải giải quyết chứ vợ con anh có tội
gì mà họ không có nhà để ở. Tôi có cách này giải quyết êm đẹp nhất, nói xong
ông rút ra một xấp giấy nợ dầy cộm rồi bật quẹt lửa đốt sạch, Trưởng Đông kinh
ngạc sau chợt hiểu khóc thành tiếng, nhiều trưởng rơi nước mắt, nhiều trưởng
xúc động vừa khóc vừa nói vừa cười. Ở bên đường, anh Gà Vui Tươi Trần Như Hạo đồn
trưởng đồn cảnh sát Hiển Nhơn và anh Voi Điềm Đạm Lê Trọng Xán Trưởng ty Thanh
niên thấy chuyện lạ liền chạy sang thấy kẻ khóc người cười, không hiểu cớ sự gì
ngơ ngác nhìn nhau...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét